Truyện rất ngắn
"Miếng chả nhái" đã đạt giải
3 cuộc thi Truyện rất
ngắn "Nơi tôi đang sống". Cuộc thi do báo Tuổi
Trẻ và báo Áo trắng thực
hiện. Truyện đã được in trong tuyển
tập truyện ngắn
"Dịu dàng ơi"
Nước như chưa nước
bao giờ
Lụt như lụt tự ngày xưa
lụt về
(Thơ Nguyễn Duy)
Thằng Tí thích nhất trời mưa. Cứ mỗi lần mưa xong,
ruộng đồng bỗng râm ran tiếng nhái. Bọn trẻ con tụ tập cùng nhau đi
bắt nhái đêm. Mỗi đứa một cái đèn pin, xăm xăm lội ruộng. Thằng Tí
“sát nhái” nhất trong số lũ con trai. Chỉ một lúc, mấy cái giỏ của nó đã
đầy ú ụ nhái. Qua đám ruộng, nó bỗng thấy cái Tèo đang khóc thút
thít. Thằng Tí hỏi: “Sao mày khóc?” Cái Tèo ngước lên: “Em bắt được ít
nhái quá, về bố em đánh chết”. Thằng Tí bỏ mấy con nhái nó vào
giỏ của cái Tèo: “Cho mày đấy!” Cái Tèo ngước lên nhìn. Thằng Tí
kéo vai cái Tèo: “Để tao giúp mày bắt nhái, một tý là xong!” Thế
là thằng Tí đi trước, cái Tèo lũn tũn theo sau.
Hôm sau đến trường thằng Tí bỗng thấy cái Tèo
vẫy vẫy tay rồi đưa cho nó một gói giấy mùi thơm nức mũi. Thằng Tí giở ra.
Chả nhái. Cái Tèo nhìn thắng Tí mắt tròn xoe long lanh: “Anh ăn đi! Nhái bắt
hôm qua đấy”. Thằng Tí nhét tống tháo mấy miếng chả nhái vào mồm
nhồm nhoàm nhai. Nuốt ực xong, nó hỏi: “Có còn nữa không?” Cái Tèo
gật gật đầu: “Ở nhà em còn đấy!” Thằng Tí mắt sáng rực: “Mai mang
thêm cho tao mấy miếng nữa nhé”. Cái Tèo cười: “Vâng!”. Thằng Tí giơ
ngón tay: “Nghéo tay nhé!” Cái Tèo ngoắc tay: “Thì nghéo tay!”.
Trời lại mưa. Bố mẹ thằng Tí bảo nó ở nhà,
không phải đi học. Càng thích. Bỗng có tiếng nước rào rào. Bố mẹ
nó nhìn nhau lo lắng: “Hay là lũ về?” Lũ về thật. Nước từ đâu trào đến.
Cả nhà hì hục khuân đồ đạc để lên giường. Nước ngập đến giường. Đồ
đạc chuyển lên nóc tủ. Nước ngập lên nóc tủ. Mọi người vứt hết đồ
đạc leo nóc nhà ngồi. Nước về trắng đồng. Làng mạc tan hoang. Thỉnh
thoảng có một con trâu vẫn sống bị nước cuốn trôi vụt qua kêu lên
thảm thiết. Mưa. Rét. Cả nhà thằng Tí ôm nhau run lập cập…
Lũ rút. Thằng Tí đi quanh xóm. Xóm Giếng ngập trong
bùn. Cuối xóm, bố cái Tèo đang tu rượu ừng ực. Mẹ cái Tèo đang khóc
oằn người: “Trời mưa thế mà sao con còn cố đi học để bị lũ cuốn con
ơi!” Thằng Tí chạy lại. Xác cái Tèo nằm lướt thướt nước, đôi mắt to
tròn của nó giờ nhắm thiêm thiếp. Bàn tay nhỏ nhắn của con bé vẫn đang nắm
chặt miếng chả nhái.
Bỗng nhiên thằng Tí thấy mắt mờ đi. Nó khóc.
HOÀNG TÙNG
(Mùa nước lũ 2010)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét