CON MÈO HOANG
Khu tập thể cũ, quán cơm cũ, con mèo cũ…
Dạo này con mèo hoang hay lởn vởn quanh quán cơm
của bà Toán. Con mèo hoang có màu đen tuyền từ đầu đến chân. Bà Toán
xùy xùy đuổi. Nó không sợ còn quay lại trừng mắt nhìn bà. Mắt nó
như hai đốm lân tinh sáng quắc ma quái.
Bà Toán rất ghét con mèo hoang vì nó hay bới
thùng rác khiến mọi thứ văng ra bừa bãi bẩn thỉu. Cái Mận không
biết bà Toán ghét con mèo. Thế nên có lần khách ăn thừa, cái Mận
vứt một ít xương cá cho con mèo. Bà Toán trông thấy lập tức chửi nó
một trận té tát. Cái Mận bảo là con mèo bắt chuột giỏi lắm, hay
là bắt nó về nuôi. Có con mèo trong bếp thì lũ chuột sẽ bớt hoành
hành hơn. Bà Toán trề mồm: “Mèo đến nhà thì khó, chó đến nhà thì
sang! Rước cái của nợ này về để mà tao đóng cửa quán à?”.
1.Chuyện cái
Mận
Bà Toán ghét con mèo hoang còn cái Mận thì không.
Có lẽ bởi vì cả nó và con mèo đều là những kẻ cô đơn. Nhà nó ở
tít tận vùng quê chiêm trũng cả đời làm muối. Suốt ngày gia đình nó
bám mình dưới ánh nắng chói gắt đến khi người khô quắt đen nhẻm còn
chân bị nước mặn ăn đến nứt nẻ mới xong được mẻ muối. Xúc muối cho
lên cái xe đạp cà tàng đạp rạc chân vài chục cây số mới đến thị xã
mà bán được vài đồng. Đó là may mắn. Còn nếu như đến gần ngày thu
hoạch muối mà trời mưa một trận thì coi như công sức cả nhà đổ
xuống sông xuống bể.
Mẹ cái Mận mất sớm. Bố nó lấy vợ hai. Cái
nghèo hình như làm con người ta dễ ác độc hơn. Bố nó, dì nó suốt
ngày cau có, cãi nhau chửi nhau vì những việc đâu đâu. Rồi hai người
quay ra trút giận lên đầu lũ con lít nhít. Bố nó hàng ngày vắt kiệt
sức trên cánh đồng muối, về đến nhà là nằm vật ra mệt mỏi. Sau mỗi
vụ muối, số tiền còm cõi đưa về chẳng thấm vào đâu so với một gia
đình đông con. Dì nó cũng tốt thôi, chẳng qua nhà nheo nhóc quá. Dì lo
cho mấy đứa con của dì với bố nó đã mệt mỏi lắm rồi, thời gian đâu
mà chăm lo đến nó. Thế nên khi được một người hàng xóm mách, dì lập
tức gửi nó lên trên này làm thuê ở quán cơm của bà Toán. Xa nhà, lạ
nước lạ cái, lại chậm mồm chậm miệng nên cái Mận chẳng có ai làm
bạn. Làm việc xong, nó cứ thui thủi một mình.
Con mèo hoang hình như thích được gần người. Đặc
biệt những hôm trời rét, cái Mận để ý thấy con mèo cứ nhìn vào
trong nhà chăm chăm thèm khát. Thình thoảng không thấy bóng dáng bà
Toán, nó liền đi lại gần cái Mận. Cái Mận đưa tay ra gọi con mèo. Nhưng
trong một tích tắc, bản năng phòng vệ của con mèo lên tiếng. Nó đã
bị đánh đập xua đuổi quá nhiều. Nó nghi ngại rồi ngoắt người chạy
mất hút. Cũng đúng thôi. Không cẩn thận là nó ăn đòn như chơi. Mấy
hôm trước, thấy nó đi qua cổng quán, bà Toán ngứa mắt vác chổi ra xua
đuổi. Con mèo bị đánh giật mình. Bà Toán giương chổi lên định đập
một phát nữa. Bỗng nhiên nó gào lên phun phì phì dữ tợn như rắn hổ
mang khiến bà Toán chút nữa thì ngã ngửa. Từ đó bà càng ngày càng
ghét con mèo hoang. Con mèo cũng tỏ ra thù địch bà không kém. Cứ lúc
nào thấy bóng bà là nó lại xù lông lên mắt dựng ngược.
2.Chuyện bà
già nuôi mèo
Theo như những người ở khu tập thể này kể lại
thì con mèo ban đầu không hẳn là mèo hoang. Nó đã sống ở cái khu
tập thể này lâu lắm rồi, từ trước cả khi có quán cơm của bà Toán. Trước
đây, nó là con mèo nuôi của một bà già sống ở khu tập thể. Bà già
sống neo đơn cô độc trong căn hộ gác ba. Nghe nói nhà bà trước đây ở
trên phố. Nhà mặt phố nhưng nhỏ hẹp. Hai thằng con lấy vợ rồi va
chạm suốt ngày. Không gian sống bí bách khiến con người ta nhỏ nhen.
Không đành nhìn cảnh hàng ngày hai thằng con hầm hè nhau, hai đứa con
dâu chửi rủa lổng chổng, bà già bán căn nhà đi. Số tiền bán nhà,
bà giữ lại một ít gửi tiết kiệm, còn lại chia cho hai đứa con. Thế
là mỗi thằng con ở một nơi, không đứa nào đụng chạm đứa nào nữa, hết
cả đánh chửi nhau.
Nhưng có một điều bà già không tính tới. Hai
thằng con không chịu ở cùng nhau đã đành, chúng nó cũng khó chịu khi
ở cùng bà. Ban đầu bà ở cùng thằng cả. Được dăm bữa nửa tháng, con
vợ nó suốt ngày cằn nhằn đánh chó đuổi mèo bóng gió bảo bà ăn
hại. Bà dọn đồ sang nhà thằng hai. Một lần trong bữa ăn, bà lập cập
làm đổ bát nước mắm, thế là đứa con dâu nhảy lên mắng bà xơi xơi
còn thằng chồng hèn nhược thì cúi đầu im thin thít. Thế là bà
quyết định rút số tiền tiết kiệm ra mua căn hộ tập thể nhỏ xíu ở
đây để khỏi quấy nhiễu gia đình hai thằng con. Bọn chúng nó cũng lấy
lý do làm ăn bận rộn, chẳng mấy khi đến đây thăm nom bà. Cùng lắm
thì ngày lễ ngày Tết, chúng nó chỉ tạt qua lấy lệ nhanh nhanh chóng
chóng rồi biến mất. Bà già có con mà như không. Thỉnh thoảng bà ôm
con mèo khóc.
Một hôm, con mèo kêu cả ngày không dứt. Tiếng kêu
như tiếng người than vãn. Hàng xóm chạy sang gọi cửa. Không có ai trả
lời. Phá cửa ra, người ta thấy bà già đang ngồi trên chiếc ghế tựa
nhìn ra cửa sổ. Con mèo nằm gọn trong lòng bà kêu thê thiết. Bà già
đã chết tự lúc nào. Lũ con tụ về làm đám ma cho bà cụ. Khi lũ con
đang khóc than sụt sùi, bỗng nhiên con mèo nhảy qua người bà cụ khiến
bà cụ bật ngồi dậy chỉ thẳng tay vào mặt lũ con như oán trách. Hai
thằng con ngã vật ngửa người ra, mặt tái đi không còn một giọt máu.
Còn hai đứa con dâu nanh ác thì sợ quá quì sụp xuống lạy quan tài
tru tréo xin bà tha tội. Đó là người ta kể thế thôi. Thực ra thì khi
đóng nắp quan tài, ai nấy đều khiếp hãi khi thấy con mèo đã lẻn vào
nằm cuộn tròn dưới chân bà già lúc nào. Mọi người đuổi mãi nó mới
chịu đi.
Dẫu sao sau khi bà cụ già qua đời, con mèo chính
thức trở thành mèo hoang. Hai đứa con tống tháo nhanh chóng bán ngôi
nhà đi chia nhau. Con mèo mất chỗ ở. Kể từ đó, nó cứ sống quẩn
quanh ở khu tập thể này. Kể ra cũng lạ. bao nhiêu gia đình nuôi mèo,
nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, nào là chăm bẵm, nào là xích,
nào là chuồng, thế mà mắt trước mắt sau toàn bị bọn ăn trộm bắt
mất lúc nào chẳng biết. Riêng con mèo hoang này thì cứ lặt dặt sống
từ năm này qua năm khác. Có mấy thằng nghiện nghe đồn cửa hàng tiểu
hổ chuộng nhất loại mèo đen, sẵn sàng mua với giá gấp ba gấp bốn
lần giá thường. Bon nó rình bắt con mèo ròng rã mấy tuần, đủ các
loại bẫy khác nhau, đủ các loại mồi khác nhau, thế mà con mèo vẫn
chẳng sao. Có người bảo con mèo sống lâu đã thành tinh rồi.
3.Chuyện bà
Toán
Bà Toán thì chẳng tin là con mèo thành tinh. Bà
chỉ nghĩ là nó sống lâu nên tinh khôn hơn lũ mèo thường. Bà cũng theo
dõi xem nó ngủ ở đâu để rình bắt nhưng con mèo dường như linh tính
biết nên chưa bao giờ bà Toán tìm được nơi ẩn náu của nó. Thực ra
chuyện bắt con mèo đem bán lấy tiền chỉ là chuyện phụ. Điều quan
trọng nhất mà bà Toán muốn con mèo biến đi bởi vì nguyên do nó hay
kêu đêm.
Như đêm nay chẳng hạn. Đang tĩnh lặng. Mọi người đang
ngủ. Bỗng nhiên “Ngào! Ngào! Ngào!” Con mèo bắt đầu “bản tình ca”
của nó. Ban đầu nó kêu rả riết trầm bổng như tiếng hát thánh thót
mời gọi. Được một lúc nó đổi giọng gừ gừ ẩm ử khản đặc chả biết
vui hay buồn. Mấy người không chịu được lấy gạch ném nó. Nó chạy
biến lên nóc khu tập thể rồi gào như trẻ con khóc: “Nghéo! Nghéo!”
nghe sởn da gà!
Bà Toán vừa ngủ được một lúc thì giờ mắt bà
đã mở trừng trừng. Cứ mỗi lần nghe tiếng mèo kêu, bà lại nhớ đến
cái ả cave có dáng đi uyển chuyển như một con mèo cái. Bà bị bệnh
mất ngủ từ khi lão chồng bỏ bà theo ả cave đi mất hút. Ai có thể
tin được là cái lão chồng hàng ngày lù đù an phận thủ thường ấy
dám bỏ bà đi? Lão hoàn toàn sống dựa vào bà. Một tay bà quán
xuyến việc gia đình, một tay bà chăm lo cửa hàng cơm. Lão chỉ việc
phụ giúp bà ở cửa hàng và thỉnh thoảng ngửa tay để bà thí cho vài
đồng uống cà phê. Cuộc sống của lão hoàn toàn dựa vào bà. Bà cứ
nghĩ rời bà ra, lão sẽ chẳng sống được vài ngày. Thế mà lão bỏ đi
thật. Mà lão lại bỏ bà đi theo cái ả cave mắt xanh mỏ đỏ mới đau
chứ. Bà còn nhớ khi cái con cave đấy nó vác xác đến nhà bà ăn cơm,
mùi nước hoa sực nức. Cứ mỗi lần ả về là bà lại tha hồ chửi rủa
rồi nghiến răng răn đe lão chồng: “Cẩn thận không nó chài cho không
còn cái quần đùi mà mặc”. Lão chồng bà mỗi bận như thế lại nghênh
nghênh cái đầu: “Ai thèm xớ rớ gì đến cái loại đàn bà ấy?” Ả cave
hay mang theo một con mèo. Đến quán, ả ăn một miếng cơm rồi lại đút
cho con mèo một miếng. Rồi ả nựng nịu con mèo như nựng con. Có mấy
lần, ả xin chồng bà ít cá cho con mèo. Lão chồng bà te tái cho vào
túi ni lông đưa cho ả. Rồi thế nào mà lão và ả lại bắt tình với
nhau trước mũi bà mà bà không biết. Chỉ đến khi lão bỏ đi, hàng xóm
đồn ầm lên, bà mới ngược xuôi chạy đến chỗ trọ của ả cave để tìm
chồng. Phòng trọ hoang vắng. Con mèo của ả cave nhìn thấy bà ngóc
cổ lên gọi “ngheo, ngheo” như hỏi bà chủ nó ở đâu? Hai đứa chúng nó
đã bỏ đi, bỏ lại cả con mèo.
Cứ mỗi lần mất ngủ là bà lại suy nghĩ tìm lý
do tại sao lão chồng khốn nạn ấy lại bỏ rơi bà? Phải chăng tại bà
suốt ngày vật lộn ở cái quán cơm này? Hay là tại ngày nào xong
việc người bà cũng nhễ nhại mồ hôi ướp mùi hành tỏi, hai vợ chồng
có khi cả tháng chả gần gũi nhau? Hay là tại bà quen thói bán hàng
chợ búa, suốt ngày quát mắng xa xả, vợ chồng chả mấy khi có được
một cuộc trò chuyện ra trò chuyện? Hay là tại bà làm hết mọi việc
nên lão chồng khốn nạn “nhàn cư vi bất thiện”? Bà cứ suy nghĩ tìm
câu trả lời nhưng chẳng bao giờ có câu trả lời chính thức cả.
Ban đầu bà Toán tin chắc là lão chồng sẽ về.
Cái lão khốn ấy đi với con yêu tinh kia đến lúc sạch túi là sẽ vác
xác về. Thậm chí bà đã từng nghĩ đến kịch bản: khi lão chồng về, việc
đầu tiên là bà sẽ lôi lão ra trước bàn dân thiên hạ mà chửi bới bêu
riếu cho mọi người thấy rõ được cái bản mặt trăng hoa của lão. Thế
rồi một thời gian sau, kịch bản có vẻ ít lửa hơn: lão sẽ về quỳ
xuống ôm chân van xin bà, lúc ấy sẽ tùy theo tình hình mà bà sẽ xem
xét. Thế nhưng mãi mà lão không vác mặt về. Có lẽ lão biết là van
xin bà cũng nhục. Nhưng lão chịu nhục quen rồi mà? Hàng ngày giúp
bà ở quán cơm, bà chẳng chửi lão xơi xơi vì tội chậm chạp, lão đều
nín nhịn mà có nói lại gì đâu?
Không ngủ được, bà Toán lại nằm nghĩ miên man. Ba
năm rồi, chẳng thấy tăm hơi lão chồng chết toi đâu. Lão đã trốn biệt.
Chắc lão sẽ chẳng bao giờ về nữa. Bà thở dài một tiếng rồi nhìn
đồng hồ. Mới ba giờ sáng. Bà Toán cứ trằn trọc trên chiếc giường êm
ấm mà không thể nào ngủ lại được. Mất ngủ lăn qua lộn lại như thế
này, sáng hôm sau dậy có khi còn thấy mình mệt hơn thức làm việc
thâu đêm.
Bà Toán liếc sang giường bên nhìn cái Mận ngủ
mà thấy ghen tức. Đúng là đang tuổi ăn tuổi lớn. Con bé ngủ ủn ỉn.
Sấm động bên tai cũng không biết gì. Người đâu mà dễ ngủ thế. Con
mèo vẫn tiếp tục kêu gào sầu thảm. Đợt này chắc nó đang động đực. Ngoài
lý do con mèo kêu làm bà mất ngủ, bà còn ghét con mèo hoang bởi vì
cái ánh nhìn của nó rất giống với con cave đã chiếm đoạt chồng bà.
Bà nặng nề lăn lộn trên giường rồi lầm bầm: “Cái đồ mèo đĩ đượi!
Bà mà tóm được kiểu gì bà cũng đập chết”.
4.Tiếp tục chuyện
cái Mận
Sáng hôm sau, cái Mận dậy sớm dọn quán. Quán ăn
của bà Toán đông nhất khu tập thể này. Ngày nào nó cũng đầu tắt
mặt tối. Chuẩn bị đồ ăn, phục vụ khách ăn, khách ăn xong lại phải
dọn dẹp. Nó gom hết rác rưởi vào túi ni lông rồi mang đi vứt. Bước
ra cửa, nó giẫm lên một cái gì đó nhũn nhũn khiến nó ngã đánh
oạch. Rác rơi tung tóe. Cái Mận nén đau chống tay dậy. Bỗng nó thét
lên kinh hoàng. Cái vật nhũn nhũn mà nó giẫm lên là một con chuột
cống đã bị cắn nát mất đầu máu chảy lầy bầy. Chắc con mèo hoang
cắn chết con chuột ăn không hết rồi vứt xác ở đây.
Anh thợ xây ở nhà bên cạnh thấy thế liền chạy ra
đỡ. Bàn tay của anh áp vào khuôn ngực mới nhú của cái Mận khiến má
nó đỏ bừng. Anh thợ xây nhỏ nhẹ hỏi han xem cái Mận có làm sao
không? Nó líu ríu cảm ơn. Anh thợ xây phủi phủi bụi trên áo rồi tiện
tay vuốt má nó và mỉm cười. Nụ cười đẹp như tài tử xi nê. Cái Mận
ngẩn cả người. Từ bữa đó, anh thợ xây hay sang quán nhà bà Toán ăn
cơm bụi. Anh vui tính và hay nói chuyện với nó lắm. Thỉnh thoảng anh
còn đùa cợt với nó. Cứ mỗi lần bị anh thợ xây trêu ghẹo, cái Mận
lại đỏ ửng mặt hai mắt long lanh. Rồi một hôm bà Toán đi vắng, anh
thợ xây ôm chầm lấy nó hôm ngấu nghiến. Nó mềm nhũn cả người…
Cái Mận thỉnh thoảng buổi đêm trốn bà Toán tranh
thủ gặp anh thợ xây. Từ khi yêu anh thợ xây, nó cứ có cảm giác là con
mèo hoang đang ẩn hiện ở đâu đó theo dõi nó. Cái Mận đâm ra ghét con
mèo. Có lần nó đang trốn ra khỏi quán. Bỗng nhiên con mèo kêu lên vang
động khiến bà Toán vùng dậy. Thế là nó lại phải chui vào nhà nằm
yên trên giường mà người ngứa ngáy rạo rực như bị kiến đốt. Hôm
khác, nó và anh thợ xây đang cuốn xoắt xuýt vào với nhau bên góc cầu
thang tối. Bỗng nhiên con mèo hoang ở góc nào đó kêu ré lên rồi nhảy
vụt ra khiến cả hai giật nảy mình. Con Mận xốc lại quần áo rồi ném
cho con mèo cái nhìn đầy uất hận: “Đúng là cái loại mèo hoang! Gào
thét cứ như bị chọc tiết”. Anh thợ xây cười khùng khục: “Nó động
đực ý mà. Chắc tại con mèo này chưa tìm ra mèo đực. Có phải ai
cũng may mắn như em đâu”. Những lúc như thế cái Mận chỉ biết nép vào
bên người yêu mà thỏ thẻ: “Đồ khỉ!”.
Rồi cái Mận thấy thỉnh thoảng buồn nôn. Bụng nó
ngày càng to dần. Cái Mận vội báo cho anh thợ xây. Anh an ủi nó vài
câu, bảo nó cứ yên tâm, có gì anh sẽ lo liệu. Nhà xây xong. Anh thợ
xây bảo cái Mận là anh về nhà để xin phép bố mẹ rồi sẽ lên đón nó
làm đám cưới. Thế rồi anh đi biệt. Nó chờ. Chờ mãi…
Cái Mận chờ được nhưng cái bụng của nó thì
không chờ. Bụng nó to ra dần. Người nó làm gì cũng uể oải. Mấy
người ở khu tập thể thấy dáng đi lạch bạch của nó nghi ngại nói
với bà Toán. Bà đem chuyện đó ra hỏi con Mận. Nó chỉ bảo là mấy
hôm bị ngã nước, đau bụng. Thế là bà Toán yên tâm: “Con Mận nó ở
với tôi suốt ngày, việc làm không hết, lấy đâu thời gian đi với gian
mà chửa hoang?”.
Rồi đột nhiên cái Mận xin bà Toán nghỉ làm ở
quán ăn.
Bà Toán tiếc lắm. Con bé chăm lam chăm làm lại
thật thà. Bà tìm mọi cách giữ cái Mận lại nhưng nó nhất quyết xin
nghỉ. Bà ghìm lương nó không trả, nó cũng khăng khăng đi. Bà điên tiết
chửi mắng nó không tiếc lời. Cái Mận chỉ im lặng ri rỉ khóc. Mấy
ngày liền từ nịnh bợ đến dọa dẫm mà nó vẫn không lay chuyển. Cuối
cùng bà Toán đành để nó đi. Cái Mận bảo nó vào Nam làm công nhân.
4.Đoạn kết
Mấy tháng sau, cái Mận lại vác mặt về xin bà
Toán vào làm lại. Từ đận nó nghỉ, bà kiếm mãi mà không được đứa
phụ việc nào ưng ý. Đứa thì nhanh nhưng đoảng. Đứa thì cẩn thận
nhưng chậm. Đứa thì cả đoảng cả chậm. Chẳng mấy đứa thạo việc như
cái Mận. Tuy trong lòng mừng thầm nhưng bà Toán vẫn làm bộ mặt giận:
“Tao đã bảo rồi, vào Nam có mà chết đói! Mày không nghe, giờ sáng
mắt ra chưa?” Cái Mận cúi đầu không nói gì, chỉ hì hụi dọn dẹp cửa
hàng.
Cái Mận về buổi chiều thì đêm hôm con mèo hoang
bắt đầu kêu. Tiếng kêu lúc nỉ non, lúc lại oang oang như người bị rạc
họng. Bà Toán không ngủ được. Cái Mận cũng không ngủ được. Đến nửa
đêm con mèo mới chịu ngậm miệng lại.
Cả hai người vừa chợp mắt thì nghe có tiếng
lạch xạch ngay ở phòng bếp. Bà Toán lay cái Mận dậy. Cả hai vác
gậy vác đòn gánh lò dò xuống bếp. “Tách!” Đèn bật. Con mèo đã kịp
cạy vung, miệng càm con cá rán đang trợn ngược mắt nhìn hai người.
Cái Mận ngạc nhiên vì từ trước đến nay chỉ thấy con mèo hoang bới
rác chứ chưa bao giờ thấy nó ăn vụng. Bà Toán vung đòn gánh lên:
“Bốp! Bốp!” Con mèo gào lên thảm thiết rồi vùng chạy. Dáng nó chạy
uể oải lệt xệt lảo đảo. Chắc nó đã bị đòn gánh đập vào chân. Bà Toán
đuổi theo: “Phải tóm bằng được chứ nó cứ kêu suốt ngày thế này tao mất
cả ngủ”. Cái Mận lúc cúc chạy theo sau hỏi: “Sao hôm nay nó kêu khiếp
thế nhỉ?” Bà Toán trề giọng: “Lại động đực ý mà. Mấy hôm nay hôm
nào nó cũng kêu gọi giai, điếc cả tai, mất cả ngủ”.
Con mèo chạy đến cái nhà kho bỏ hoang rồi nhảy
vào trong đó. Bà Toán và cái Mận lại gần. Có tiếng léo nhéo. Cả
hai soi đèn vào. Một lũ mèo con đang lúc nhúc rúc tí con mèo hoang. Nó
đang nằm đầy vẻ mệt mỏi. Bà Toán soi nhòm vào rồi nói: “Rình mãi,
giờ tao mới tìm được ổ của mày”. Thấy ánh đèn chiếu vào lũ con, ánh
mắt con mèo hoang bỗng ngược lên sáng quắc hoang dại. “Ngáo!” Con mèo co
mình lại như một cái lò xo, lao thẳng về phía bóng đèn quào cấu
điên loạn. Bà Toán vội gạt con mèo. Tay bà đã bị nó cào xước, rươm
rướm máu. Bà điên tiết vác đòn gánh phang thẳng cánh. “Bốp! Bốp!
Bốp!” Con mèo bị đòn gánh đập thẳng vào đầu nằm quay đơ. Bà Toán
chưa hết cơn giận vụt thêm mấy phát nữa vào người con mèo hoang. Người
nó nảy lên giãy giãy rồi nằm im như cái giẻ lau. Lũ mèo con nghe
thấy tiếng động mạnh ngơ ngác kêu ngheo ngheo.
Cái Mận nhìn bà Toán ngơ ngẩn: “Bọn mèo con này
xử lý thế nào?” Bà Toán chống nạnh: “Mày chạy về nhà mang cái bao
tải dứa ra đây”. Cái Mận lút cút chạy về theo lệnh của bà Toán.
Mang cái bao tải đến nơi, bà Toán vứt xác con mèo mẹ và tóm gáy lũ
mèo con lần lượt cho vào bao tải rồi nói: “Mày mang cái bao tải nay
ra cái hồ nước thải vứt đi”. Cái Mận ngẩn người ra. Bà Toán giục:
“Có nhanh lên không thì bảo! Vứt cái lũ khốn này đi cho nhẹ nợ! Nhớ
vứt xuống nước cho cả lũ chết đi đấy nhá”
Cái Mận cầm
cái bao tải lầm lũi đi trong đêm. Mấy con mèo con chưa biết mẹ nó đã
chết, vẫn hì hụi rúc tí mẹ ủn ỉn. Được một lúc, lũ mèo con khát
sữa kêu lên i ỉ. Tiếng kêu như tiếng trẻ con khóc.
Cái Mận bỗng thấy ngực mình căng sữa.
Nó nhớ tiếng khóc của đứa con nó.
Trong đầu nó là hình ảnh đứa con đỏ hỏn đã bị
nó bỏ lại ở nhà hộ sinh.
Nó bỗng ứa nước mắt.
Nó không đi ra hướng bờ sông nữa mà chạy thẳng đến
nhà hộ sinh.
HOÀNG TÙNG
(Hà Nội 20/12/2010)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét