1.Vàng A Sinh đạp chân lên đám lá còn đẫm hơi sương.
Vào rừng đi săn phải đi từ sớm. Sáng sớm, rừng cây còn chưa
tỉnh giấc, không khí còn trĩu nặng hơi sương, mùi người chưa bay xa được, con
thú khó đánh hơi thấy để mà đề phòng.
A Sinh đi qua đồi Rậm.
Thời xưa, rừng cây bát ngát mênh mông.
Thời xưa, đồi Rậm còn nằm sâu trong tim rừng.
A Sinh còn nhớ mỗi lần đi săn, từ đường mòn đến đồi Rậm
để cắm trại nghỉ ngơi có khi phải mất cả ngày. Bây giờ, đường mòn ngày càng lấn
sát vào tim rừng, xe cộ đi lại rầm rầm. Từ chỗ dừng xe vào đến đồi Rậm chỉ mất
có vài tiếng. Nơi đây lúc trước hoang vu là thế, cây cối rậm rạp mướt mắt, giờ đồi
trọc lóc, trơ trọi một màu đất đỏ chói lói.
A Sinh tìm đến gốc Cụt nghỉ ngơi. Cái gốc Cụt này vẫn
còn y nguyên. Vẫn còn cái hốc dưới gốc cây như cái lần anh bắt được con Sứt.
Xa xa từ đâu đó trong rừng bỗng có tiếng hú rền vang.
Chẳng lẽ đó là tiếng hú của chó sói?
Từ lâu lắm rồi, quanh rừng Nà Loòng làm gì còn chó sói?
A Sinh nghiêng tai nghe. Có lẽ chỉ là tiếng gió rít qua
những lùm cây lúp xúp.
Anh nhớ tiếng hú của con Sứt. Nó nguyên là chó sói.
Không hiểu sao nó bị chó mẹ bỏ lại nằm lăn lóc ở gốc Cụt. Lần đó A Sinh nghỉ
chân ở đồi Rậm, bỗng anh nghe thấy tiếng rên i ỉ. Lần theo tiếng kêu đến gốc
Cụt, anh phát hiện ra một con chó sói con đang bị kiến bu đầy người. Anh phủi
kiến, nhấc con sói con lên. Con chó có hai mắt rất sáng, chân tay bụ bẫm, ức nở
rộng, trông chẳng khác gì chó nhà. Một bên tai con sói con đã bị kiến gặp sứt
một mảng, máu chảy rươm rướm. Thấy có người nhấc mình lên, con chó lưỡi thè lè.
Anh quan sát thấy đốm lưỡi nó đen ngòm. Theo những tay sành xem tướng thì đây
là một con chó thông minh. Suy nghĩ một lúc, A Sinh bỏ con chó lên gùi. Anh
mang nó về bản Nà Loòng cho nó canh nhà.
Vì tai nó đã bị sứt một miếng nên anh gọi nó là con Sứt.
2.Vàng A Sinh vẫy tay. Con Đốm chạy vọt lên. Dáng chạy
băng băng.
Dáng chạy của con Đốm rất khác với con Sứt. Con Sứt chạy
lúc nào cũng như đang dè chừng một điều gì đó. Nó có tật vừa chạy, vừa ngoái
lại nhìn xung quanh. Điệu bộ của nó lúc nào trông cũng có vẻ gian gian.
Con Sứt được A Sinh nuôi dạy rất nghiêm khắc. Nó lớn lên,
trở thành chó giữ nhà. Về cơ bản, nó là một con chó ngoan. Thực ra nó chẳng
khác gì những con chó giữ nhà khác là mấy. Nhưng A Sinh vẫn ám ảnh. Dù sao con
Sứt vẫn là chó sói. Trong con người nó vẫn là dòng máu sói. Không cẩn thận, thú
tính của nó nổi lên là hậu quả khôn lường.
Vàng A Sinh thể hiện quan điểm rõ ràng với con Sứt. Anh
dạy nó bằng đòn roi. Con chó mắc bất cứ lỗi nhỏ nào là anh lập tức trừng trị
thẳng tay. Sủa linh tinh, đánh! Chạy lang thang không trông nhà, đánh! Cắn nhau
với chó hàng xóm, đánh! Kể cả thấy nó léng phéng đưa mắt nhìn đàn gà mắt gian
gian là A Sinh cũng vác roi ra vụt cho nó một trận không thương tiếc.
Bản Nà Loòng vẫn thường tổ chức đi săn. A Sinh cũng
thuộc phường săn của bản. Nhưng mỗi khi đi săn thú, không bao giờ anh cho con
Sứt đi theo. Anh sợ việc chạy đuổi theo những con thú bị thương sẽ làm sống lại
thú tính săn bắt của nó. Chỉ khi nào đi rừng, đặt bẫy, anh mới cho nó đi theo.
3.Vàng A Sinh bước đến truông Cấm.
Con Đốm vẫn cần mẫn chạy phía trước. Thỉnh thoảng nó lại
sục vào bụi rậm. Chắc nó đánh hơi
thấy con sóc hay con chuột nào đó. Nó đánh hơi rồi ngoái lại nhìn anh như chờ
đợi xem anh có ra lệnh nó bắt đầu một cuộc săn nhỏ hay không. Anh xua tay sùy
sùy. Thế là nó nhảy ra khỏi bụi rậm, quay trở lại con đường mòn giữa rừng.
Hồi xưa, vào
đến truông Cấm là đã vào rất sâu trong tim rừng rồi.
Người dân bản
Nà Loòng đặt tên nơi đây là truông Cấm bởi chỗ này rừng cây rậm rạp, rất nhiều
thú dữ. Nhiều khi phường săn vào đến đây, quan sát xung quanh, họ còn thấy
có những dấu chân hổ to bằng cái bát in hằn trên nền lá ẩm mục.
Mấy năm nay, những câu truyện về hổ đã ít đi nhiều. Hổ
bị mọi người săn đuổi ráo riết, dần dần bị tận diệt. Người ta gọi hổ là Chúa
sơn lâm. Thế nghĩa là số phận của hổ đã bị định đoạt. Từ ngàn xưa, những gì bị
tôn vinh là Vua, là Chúa rồi khắc sẽ bị săn đuổi. Chúa tể của rừng xanh chỉ là
danh xưng người ta gọi cho có vẻ kính trọng. Còn trên thực tế, họ sẵn sàng săn
lùng tiêu diệt, lột da để làm thảm, nấu xương để làm cao, bẻ nanh, bẻ vuốt để
làm vật trang trí. A Sinh nhận ra một điều: “Khi được con người tôn vinh có
nghĩa là rất gần với việc bị con người tận diệt”.
Những con hổ cuối cùng cũng đã rời khỏi cánh rừng.
Có lẽ rồi chúng sẽ chỉ còn xuất hiện ở những câu truyện
kể bập bùng bên bếp lửa.
Truông Cấm cũng không phải là nơi cấm địa nữa.
Làm gì còn hổ nữa đâu mà sợ?
Tuy nhiên nhiều người vẫn e ngại khu vực truông Cấm. Hổ
không còn nhưng lại có chó sói.
4.Ba năm trước…
Lần đó, A Sinh cùng con Sứt đi rừng hái thuốc. Đến
truông Cấm, bỗng nhiên con Sứt lông gáy dựng đứng. Mắt nó nhìn thẳng vào lùm
cây trước mặt, sủa dữ dội. Lùm cây động đậy. Rồi xung quanh cây cối rung rung.
Những chiếc tai nhọn hoắt như từ dưới đất mọc lên, rẽ cây tiến lại gần phía A
Sinh. Một đàn chó sói xuất hiện bất ngờ, dễ chừng phải hơn chục con. Chúng lập
tức bao quanh hai con mồi, mắt nhoáng lửa, răng nanh nhe ra trắng ởn. Con Sứt
vừa sủa vừa lùi về phía chân của A Sinh tìm sự che chở. A Sinh tay phải rút nỏ,
tay trái cầm chắc con dao rừng.
Một con sói
lao đến. A Sinh buông lẫy nỏ. “Tách!”, con sói bị mũi tên đâm xuyên qua
ức đổ gục xuống. Cả đàn sói lập tức ào lên. A Sinh không kịp lắp tên, vội cầm
chặt dao rừng nhằm lũ sói chém mạnh. Một con sói nữa bị dao chém thẳng vào đầu
nằm lăn ra đất. Bỗng “Goằm!” Anh bị một con sói vòng ra đằng sau cắn vào đùi
anh. Mấy con sói phía trước vội nhao đến. A Sinh khua dao rối rít, vừa giẫy
chân cố hất con sói ra. Hàm răng chó sói sắc như dao, máu anh chảy xuống ấm cả
một bên đùi.
Con Sứt từ đâu lao đến như một mũi tên, húc vào con sói.
Con Sứt và con chó sói cuốn chặn lấy nhau lăn lông lốc ra xa. Cả đàn sói lập
tức nhao đến cắn con Sứt túi bụi. A Sinh thấy tình hình không ổn vội quay đầu
chạy về phía bản. Con Sứt cố gắng chặn đường cho anh một cách tuyệt vọng.
A Sinh chạy thục mạng.
Đàn chó sói không đuổi theo anh nữa, quây vào con Sứt.
Tiếng chó sủa xa dần, xa dần…
Chạy về đến bản Nà Loòng, A Sinh mới tin rằng mình thoát
chết. Anh vội cùng phường săn vào rừng bắt lũ chó sói. Đến truông Cấm, chỉ thấy
máu me be bét. Người ta bảo rằng con sói nào chết, đồng bọn sẽ ăn thịt chúng
luôn.
Chắc con Sứt cũng đã bị lũ chó sói ăn tươi nuốt sống
rồi.
Vàng A Sinh tìm đến bụi rậm chỗ con Sứt đánh nhau với
đàn chó sói. Lùm cây vẫn còn đó y nguyên. Con Đốm đang chạy đến chỗ bụi cây
ngửi ngửi. A Sinh nói to: “Có ngửi thấy mùi con Sứt không?” Con Đốm ngoái lại
nhìn anh ngơ ngác…
5.Đã gần đến chỗ Vàng A Sinh đặt bẫy.
Ngày xưa, chỉ cần đặt bẫy ở rìa rừng là cũng có thể bắt
được thú. Giờ thú rừng ngày càng ít đi. Muốn hiệu quả, phải vào tận sâu trong
tim rừng, bẫy phải được ngụy trang khéo léo mới mong bắt được thú. Thú rừng
ngày càng ít đi. Bản năng sinh tồn khiến chúng ngày một khôn ngoan hơn, cảnh
giác hơn. Mỗi lần đặt bẫy, A Sinh thường đặt một chùm vài cái bẫy chặn nhiều
lối đi lại của thú rừng. Thế mới mong bắt được chúng.
Rừng cây bây giờ không còn hào phóng như xưa nữa. Những
chuyến đi săn ngày một khó khăn. Phường săn ở bản Nà Loòng đã tan rã. Nhiều
thanh niên trong phường săn giờ chuyển sang làm việc cho những đầu nậu gỗ ở
dưới xuôi. Chỉ việc vào rừng chặt gỗ chở ra đường cái cho các đầu nậu là xong.
Tiền công rất hậu hĩnh. Càng nhiều cây bị cắt, thú rừng càng ít đi.
A Sinh vẫn đi săn thú bởi vì người ta trả giá cho thú
rừng cao hơn trước. Mỗi chuyến đi rừng, chỉ cần vài con thú dính bẫy là anh
cũng có thể đem bán, đủ tiền cho gia đình trang trải một thời gian.
6.Con Đốm đang chạy với tốc độ bình thường phía trước,
bỗng nó nhổm lên mô đất, mũi hít hít theo hướng gió. Rồi nó sủa to một tiếng,
chạy thẳng đến chỗ đặt bẫy. A Sinh vui mừng. Chắc bẫy đã sập. Thế là có tiền
rồi. Anh hăm hở chạy theo con Đốm. Nhìn ra vị trí đặt bẫy, A Sinh thấy xác một
con chó sói cái. Con Đốm đang cắn chặt vào gáy khiến con sói cái giật giật lên
giãy chết.
A Sinh tiến lại gần.
Bỗng từ trong lùm cây có tiếng chân chạy rậm rạp. Một
con chó sói to lớn rẽ lùm cây bước ra, miệng nó còn đang càm một con sóc nhỏ. A
Sinh lập tức đoán đây là con sói đực. Chắc đôi sói này đi cùng nhau, con sói
cái dính bẫy, đói quá nên con sói đực bắt sóc về cho nó ăn.
Thấy con sói cái bị con Đốm cắn chết, con sói đực sững
lên trong giây lát. Con Đốm nhả gáy ra rồi định cắn tiếp vào phía bụng con sói
cái. Bỗng con sói đực gầm lên một tiếng rồi lao như một cơn lốc, húc thẳng vào
người con Đốm. Hai con chó cắn xé nhau quyết liệt. Con Đốm có vẻ thất thế hơn,
bị con soi đực đè ngửa ra.
A Sinh lập tức giương nỏ: “Phực!”. Mũi tên xé gió bắn ra
găm thẳng vào đùi con sói đực khiến nó ngã lăn ra. Con Đốm lập tức nhỏm dậy
chồm lên người con chó sói tợp một miếng chí mạng. Con sói vội nghiêng má tránh
miếng đớp khỏi chỗ hiểm. Miếng đớp của con Đốm táp thẳng vào mắt con sói. Chỉ
chờ có vậy, con sói nhanh như cắt giương hàm răng sắc ởn đớp một phát chí mạng
vào cuống họng con Đốm. Con Đốm tru lên thê thiết gục xuống, máu từ cuống họng
nó trào ra ồng ộc.
Con sói đực lẩy bẩy đứng lên, chạy chồm vội về phía con
sói cái. Bỗng “Pặp!”, tiếng bẫy khô khốc vang lên. Chân trước của nó đã dính vào
một chiếc bẫy của A Sinh. Nó gầm lên những tiếng uất hận. A Sinh thấy con sói
đực đã dính bẫy, anh bình tĩnh bước lại gần phía con sói cái. Thì ra đó là một
con sói đang nuôi con. Ngực nó căng sữa. Dưới bụng nó là hai con chó sói con
còn đang hì hụi rúc tí chó mẹ. A Sinh đá đá và hai con sói con. Chúng đau đớn
kêu lóc chóc.
Con sói đực thấy A Sinh đá lên lũ con của mình, nó lập
tức sủa lên một tiếng vang động. Tiếng sủa quen quen. A Sinh chăm chú nhìn con
chó sói đực. Một bên mắt của nó đã bị con Đốm cắn thủng, máu chảy tràn trề
khuôn mặt.
Khuôn mặt nó
trông quen quen.
Chẳng lẽ…?
Đúng là con Sứt rồi. Cái tai bị kiến gặm sứt của nó vẫn
thế.
Con Sứt giương mắt nhìn chủ cũ, sủa lên mấy tiếng thân
thiện, ánh mắt đầy van xin.
A Sinh nhìn
xác con Đốm. Rồi anh nghiến răng: “Đồ chó phản chủ!” Đoạn anh giương nỏ lên
nhắm thẳng về phía con Sứt. Mấy con chó sói con lúc nãy đang ngủ, vừa bị anh đá
giờ đã tỉnh dậy, chồm lên xác con sói mẹ sủa chóc chóc. A Sinh đặt ngón tay lên
lẫy nỏ.
Bỗng con Sứt
gầm lên một tiếng. Nó vặn người há to mồm tự đớp một phát đứt lìa cái chân đang
dính bẫy của nó. A Sinh khiếp hãi. Con Sứt nhao đến như một tia chớp, đâm bổ vào
ngực anh. A Sinh chới với ngã ngửa ra đằng sau. Con Sứt chồm lên giơ hai hàm
răng nanh sát cổ họng anh gừ gừ. A Sinh ngước mắt nhìn con Sứt. Mắt nó
man dại vằn tia đỏ lựng. Máu ở cái chân bị cắn đứt của nó chảy thẫm đẫm lên
ngực anh. A Sinh lắp bắp: “Sứt! Sứt! Tao đây! Tha cho tao!”
Trong chốc lát, ánh mắt hoang dại của con chó sói như
giãn ra. Rồi nó bước ra khỏi ngực anh, tập tễnh đi về phía hai con chó con. Nó
hít hít xác con chó sói cái, ngửa cổ lên trời tru lên một tiếng thê thiết.
Vàng A Sinh vùng dậy. Con Sứt ngoàm gáy
hai con chó con, quay lại nhìn A Sinh. Anh đã kịp nhặt lấy chiếc nỏ, lắp tên
vào và ngắm thẳng về phía con Sứt.
Người và sói nhìn nhau yên lặng có lẽ đến vài phút.
Hai con sói con dường như cảm nhận được cái chết của mẹ,
chúng rên lên ư ử nghe não nuột rồi ngửa mặt lên trời tru lên những hồi dài.
A Sinh bỗng nhớ đến tuổi thơ mồ côi của mình.
A Sinh nhớ đến cảnh đứa con ở nhà đang rúc đôi bầu vú
nhõng nhẽo của mẹ.
Anh thất thần buông nỏ xuống.
Con Sứt vẫn càm gáy hai con chó con, mắt nhìn anh nhoang
nhoáng ướt rồi tập tễnh đi khuất dần sau những bụi cây rậm rạp…
A Sinh thu dọn xác con Đốm và con chó cái rồi chậm rãi
lê bước về phía bản Nà Loòng.
Đó là lần cuối cùng anh đi săn.
HOÀNG TÙNG
(Hà Nội, 6-6-2011)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét